Cởi Mở: Lần đầu sản xuất phim "heo" ở Nhật | Vietcetera
Billboard banner
25 Thg 09, 2020
Cuộc SốngChất Lượng Sống

Cởi Mở: Lần đầu sản xuất phim "heo" ở Nhật

Việc của tôi là cầm tất cả những gì người khác không cầm: lube, bao cao su, khăn giấy, nước, kịch bản, điện thoại.
Cởi Mở: Lần đầu sản xuất phim "heo" ở Nhật

Nguồn: Getty Images/iStockphoto

Năm 14 tuổi, khi xem How I Met Your Mother và phát hiện ra Ted và Robin ngủ với nhau, tôi bị sốc văn hoá nặng. Friends with benefits (từng) không có trong từ điển của một đứa con gái lớn lên ở Việt Nam như tôi.

Cho đến năm 16 tuổi, tình dục đối với tôi vẫn gắn liền với cấm kỵ. Người lớn cố giấu chúng tôi và chúng tôi giấu mình khỏi họ.

Việc tham gia sản xuất porn với tôi là một điều không tưởng. Vì vậy, khi thầy Hisatoshi hỏi tôi có muốn làm trợ lý trong dự án porn của thầy không, tôi nhận lời ngay.

Tôi đến Nhật du học năm 2012 chuyên ngành xã hội học. Trong thời gian học đại học, phim ngắn đầu tay của tôi được trình chiếu tại Liên hoan phim Quốc tế Okinawa. Đây cũng là nơi tôi gặp Hisatoshi-sensei, một đạo diễn với 30 năm kinh nghiệm sản xuất quảng cáo - và porn.

Thế là sau khi tốt nghiệp, công việc đầu tiên của tôi là trợ lý đạo diễn JAV (Japanese adult video, phim người lớn của Nhật).

Diễn viên cởi đồ, tôi cởi những ranh giới xã hội

Những set phim tôi tham gia thường có ít nhất 7 người: diễn viên, đạo diễn, kỹ thuật viên âm thanh, ánh sáng, nhà quay phim, và trợ lý - thường là tôi. Việc của tôi là cầm tất cả những gì người khác không cầm: lube, bao cao su, khăn giấy, nước, kịch bản, điện thoại.

Lần đầu đứng trước cặp diễn viên đang làm việc, trí tò mò của tôi hướng vào đũng quần của tất cả các thành viên nam trong đoàn. “Liệu họ có cứng lên khi nhìn diễn viên làm tình?” tôi hỏi Hisatoshi-sensei.

Thầy cười phá, “Các cậu ấy mà cứng là tôi vui quá ấy chứ. Ở đây toàn những người xem khó tính.” Mọi người trong đoàn rất hiểu cho nhau, nên họ thấy việc cứng trên set là hoàn toàn bình thường. Về phần mình, phải mất mấy tuần tôi mới hết thấy bối rối trước những chiếc đũng quần nhấp nhô.

Cuối buổi quay đầu tiên, thầy hỏi tôi có ướt không. Tôi không. Tôi quá kinh ngạc và tỉnh táo để ướt.

“Hy vọng một ngày nào đó em sẽ thấy điều này là bình thường,” tôi nói với thầy.

Tôi cảm thấy cực kỳ hứng thú với quá trình bình thường hóa này. Nó giải phóng tôi khỏi những giới hạn xã hội đặt ra giữa tôi và tình dục. Nó gỡ bỏ cảm giác hổ thẹn đã được cài cắm vào đầu tôi từ tấm bé (có lẽ vốn là để bảo vệ tôi). Cảm giác giống như được cởi chiếc áo ngực gò bó sau cả một ngày dài.

Sự bình thường hóa này còn là một sự trao quyền. Nó cho phép tôi nhìn thẳng vào những điều mọi người né tránh.

Từ đó trở đi, khi ai hỏi tôi tại sao trông mệt, tôi đều nói thẳng và thật, “Em tới tháng.”

Porn (đương nhiên là) khác xa thực tế

Một bài học lớn tôi học được trong 6 tháng làm trợ lý là sự khác biệt giữa porn và thực tế.

Một tập phim 2 tiếng đồng hồ cần khoảng 3-8 triệu yên để sản xuất (6 trăm triệu đến 1,6 tỉ đồng). Đội sản xuất phải dàn cảnh cho xa nhau để diễn viên không trào quá sớm. Khi cảm nhận được nguy cơ trào sớm, diễn viên thường ra dấu hiệu chữ T (“time out”) để nghỉ giữa hiệp.

Chúng tôi sử dụng nhiều kỹ xảo, từ góc máy, trang điểm, tới CG, để khiến dương vật trông to hơn và trị các vùng thâm trên cơ thể diễn viên.

Mỗi tư thế cần không dưới 15 phút để cân chỉnh. Cảnh khó nhất chúng tôi từng quay là một màn dạo đầu cần đến 18 take, 4 giờ đồng hồ, và 180% phụ phí cho diễn viên.

Nếu bạn thấy trải nghiệm tình dục của mình khác xa porn, thì đó là vì chúng tôi đã rất cố.

Vì tư liệu về giới tính và tình dục học chưa thỏa mãn được nhu cầu tìm kiếm, porn trở thành “tài liệu giáo dục” của rất nhiều người.

Tuy nhiên, học về giới tính qua porn cũng giống như học bay qua Superman vậy: đầy cảm hứng nhưng không hiệu quả - và còn có phần nguy hiểm.

Porn không nói với bạn rằng khoảng 75% phụ nữ không đạt cực khoái bằng hành động thâm nhập (nên nhiều khi kích cỡ không quan trọng). Nó không khuyên bạn đi tiểu sau khi quan hệ. Nó cũng không giải thích cho bạn sự khác biệt giữa bản dạng giới và xu hướng tính dục.

Cái porn bán là fantasy - những ảo tưởng. Hisatoshi-sensei tin rằng sứ mệnh của porn là vượt lên khỏi thực tế. Ông thuộc lớp đạo diễn đằng sau những xu hướng JAV phá cách như tentacle, time stopper, người tàng hình, tin thời sự và game show.

“Tôi sẽ không hy sinh tính sáng tạo để đảm bảo tính giáo dục. Giáo dục giới tính không phải nhiệm vụ của porn,” thầy nói.

Những giá trị đối lập có thể chung sống hoà thuận

Phim khiêu dâm là một chủ đề gây nhiều tranh cãi. Một số người gọi nó là nghệ thuật, một số khác cho rằng nó dơ dáy. Có người nghĩ rằng nó mang tính khai phóng, người khác cho rằng nó là một sự hổ thẹn (dù họ vẫn xem).

Những ý kiến đối lập này tồn tại ở Việt Nam, nơi Pornhub bị chặn, và cả ở Nhật, cái nôi của một ngành công nghiệp khiêu dâm 20 tỉ đô.

Tuy nhiên, có một đặc tính xã hội khác biệt: ở mức độ cá nhân, hầu hết người Nhật tôi biết giữ im lặng về quan điểm và đời sống tình dục của mình. Đó là cách họ chung sống trong hòa bình.

Emily là một diễn viên tôi quen được qua công việc. Quê bạn ở Kumamoto, chỉ cách trường đại học của tôi 2 tiếng chạy xe nên tôi có dịp ghé thăm. Bố mẹ Emily là người Công giáo. Họ thống nhất với nhau không bao giờ đề cập tới công việc của bạn.

“Mình quá trẻ để từ bỏ JAV, và họ [bố mẹ Emily] quá lớn tuổi để từ bỏ quan điểm của mình. Họ không áp đặt nhưng cũng không tán thành. Họ im lặng, và mình rất biết ơn điều đó,” Emily giải thích.

Khi nói chuyện với Emily, tôi nhận ra việc né tránh chủ đề tình dục nhiều khi là cần thiết. Việc giữ khoảng cách giữa các quan điểm giúp xoa dịu xung đột.

Không cần phải luôn miệng nói về tình dục mới là cởi mở. Đôi khi sự cởi mở được thể hiện qua việc im lặng: không ngồi lê đôi mách chuyện riêng của người khác. Không kết luận ai đó là “đĩ” dựa trên lịch sử tình dục của họ. Không áp đặt tiêu chuẩn của mình lên họ.

Tôi chưa bao giờ nói về tình dục với cha mẹ mình. Càng tiếp xúc với porn, tôi càng thấy họ không cần biết về nó. Đến giờ, bố mẹ vẫn chưa biết tôi từng tham gia sản xuất phim người lớn.

Bây giờ thì tôi không làm porn nữa, chỉ viết lách và chụp ảnh thôi.

Được chấp bút bởi Phủ Phê