Nhà văn Nguyễn Phan Quế Mai: Muốn giành lại quyền kể chuyện của người Việt khi viết về Việt Nam
Mình muốn trực tiếp kể những câu chuyện của đất nước mình, từ góc nhìn và trải nghiệm của một người Việt.
Mình muốn trực tiếp kể những câu chuyện của đất nước mình, từ góc nhìn và trải nghiệm của một người Việt.
Thế giới có England, Dutchland, Switzerland, nhưng Việt Nam là Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
Không có công nghệ, mình có thể sẽ vẽ tranh, tạc tượng, hay hát hò,... Xã hội hay đặt tên và phân loại, cho nên mới có khái niệm “nghệ sĩ đa ngành”, nhưng mục tiêu của mình là xóa nhòa ranh giới đó.
“Cô đã bén rễ ở Huế cho đến tận năm 23 tuổi. Một tiếng gọi bên trong nội tâm thôi thúc cô phải trở lại mảnh vườn, mái nhà, nơi không thể thiếu sự hiện diện của cô.”
Cột mốc thật sự không chỉ là lúc mình làm xong album. Mình sẽ thấy rõ nó khi khán giả cảm được những gì mình gửi vào âm nhạc.
“Ban đầu tham gia chỉ để kiểm chứng và phát triển kỹ năng, nhưng sau đó mình phát hiện nhận được nhiều hơn kỳ vọng.”
Hạnh phúc không đến từ việc có người đồng hành hay có một cuộc sống đủ đầy, mà từ khả năng tự tạo ra cảm giác “đủ” cho chính mình.
Chính sự gắn bó với quê hương, ở mức độ đậm nhạt khác nhau sẽ giúp người trẻ Việt Nam bước ra toàn cầu một cách tự tin và bền vững.
Điều khiến Tùng tiếp tục sáng tác không phải bảng xếp hạng hay những bài hit mới, mà là khoảnh khắc ca từ của anh trở thành một phần động lực và thực sự chạm đến khán giả.
Suốt gần ba thập kỷ chọn con đường khác biệt, doanh nhân tự nhận là thất bại nhiều đến nỗi che mờ cả thành công, nhưng vẫn kiên định, từng bước ghi tên nông sản Việt lên top đầu thế giới.
“Trên con đường dân ca, càng đi, Chi càng tự tin vì cảm nhận được đây là điều mình làm tốt nhất.”
Vốn liếng văn hóa của người Việt thật sự rất dồi dào. Quan trọng là biết cách khai thác. chuyển hóa và đưa vào nghệ thuật.