Ăn uống chẳng đơn thuần là mưu cầu sinh tồn, mỗi món ăn đều có câu chuyện của riêng nó. Đó là câu chuyện được thể hiện qua ngôn ngữ của hương, của vị, của kỷ niệm.
Kiến thức của rất nhiều chủ đề được gói gọn lại trong một chiếc máy vừa bằng lòng bàn tay, nó giống như một chiếc tủ sách di động luôn nằm gọn trong một góc túi xách.
Nhiều người bạn vẫn hỏi tôi rằng vì sao phải chi cả chục triệu để có một người lắng nghe mình, mà không tâm sự với những người xung quanh. Nhưng vấn đề không chỉ đơn giản như thế.
Tôi đi qua những cung đường lên xuống, quốc lộ xóc nảy khói bụi để đến đâu cũng nhận ra, ẩm thực Việt Nam đa dạng và tinh tế đến nhường nào. Và tiếng Việt ở nơi đâu, cũng dễ nghe và thân quen như thế.