Mẹ mình - một người phụ nữ học hết lớp 9, vươn lên từ hai bàn tay trắng, cả đời chỉ tự mình làm chủ không muốn đi làm công. Mẹ chẳng bao giờ đọc sách dạy làm giàu nhưng mình thấy mẹ cứ như ví dụ tiêu biểu bước ra từ những quyển sách đó vậy.
Cho đến một ngày mẹ tạo nên cú twist với hình ảnh một người phụ nữ mình chưa từng biết.
Mẹ không muốn chịu khổ đâu
Mẹ mình sinh ra trong một gia đình làm nông, thế nhưng mẹ chẳng hề giỏi việc đồng áng. Ông ngoại toàn chẹp miệng "Nhà có đứa con gái mà chẳng được bát canh cua nó ra đồng bắt". Con lợn ông mua về cho mẹ tự nuôi để làm vốn, tới ngày bán, nó còn gầy hơn lúc mẹ nhận.
Nhưng mẹ không thay đổi chuyện này, mẹ bảo lúc đấy đã tự thề sau này không bao giờ đi làm ruộng, không có chuyện chịu khổ, chịu cực bán lưng cho trời, bán mặt cho đất. Thế rồi... mẹ không làm thật.
Học hết lớp 9, nhà ông bà không có điều kiện cho mẹ đi học tiếp. Mẹ đã tự đọc báo tìm trường dạy may, một mình lên Hà Nội theo nghề. Sau đó, mẹ về mở một tiệm may ở quê. Cô mình kể lại: “Ngày xưa, ở quê toàn nông dân ra đồng có ai biết mặc váy là gì, thế mà mẹ của mày may đồ cho khách xong, còn tự may váy cho mình, mặc đủ các thể loại, diện nhất cả làng đấy.”
Nhưng rồi…
Mẹ chọn một nỗi vất vả khác
Bẵng đi vài năm, bác mình từ dưới xuôi lên Tây Bắc làm ăn, mẹ đã chọn đi theo. Đây cũng là quãng thời gian bố mẹ mình gặp nhau và kết hôn. Sau khi có mình, hai người cố gắng vun vén tài chính, chuyển từ cái nhà nhỏ lụp xụp lúc mới cưới sang một căn nhà xây tử tế hơn.
Những ngày trong tuần mẹ vẫn may đồ, tới cuối tuần bố được nghỉ làm ở nhà trông mình thì mẹ tranh thủ xuống Hà Nội nhập thêm quần áo về bán. Cứ đều đặn mỗi tối thứ 6 mẹ sẽ lên chuyến xe dài hàng trăm cây số và có mặt lại ở nhà vào ngày chủ nhật.
Đến năm mình 6 tuổi, mẹ quyết định chuyển nhà lên thành phố để mình được đi học ở nơi tốt hơn và bởi vì nếu cứ ở cái thị trấn này mãi bao giờ mới khấm khá lên nổi. Rồi mẹ không làm may, cũng không còn đi lấy hàng. Mẹ kiếm được một hãng quần áo phù hợp làm đại lý, người ta sẽ tự đóng hàng gửi tới tận nhà.
Cuối tuần mẹ không phải lặn lội đi xa nữa, mẹ ở nhà và bán hàng đủ 7 ngày. Chẳng phải do mẹ nhiệt huyết gì đâu, mẹ thực tế lắm bảo có tiền là mê, chứ nói chuyện đam mê đẩu đâu mà không có tiền thì cũng được mấy hôm là chán.
Vậy mà mẹ theo đuổi lại ước mơ thành… ca sĩ
Dịch COVID tới, cửa hàng liên tục phải đóng cửa vì giãn cách, mọi người dần chuyển qua mua hàng online nhiều hơn. Mẹ rơi vào cảnh ế khách. Ngồi không chán quá, cũng như thú vui của bao nhiêu bậc phụ huynh khác, mẹ hát karaoke.
Mẹ cứ miệt mài hát, từ bài này sang bài khác, chỉ là được hát thôi, dù chỉ có mình mẹ nghe, chẳng có khán giả nào khác. Nhưng rồi mẹ tìm được một nhóm Facebook chuyên dành cho những người livestream hát và mẹ có rất nhiều khán giả vào xem, được hẳn quản trị viên ưu ái xếp cho lịch livestream vào giờ vàng.
Bác hàng xóm cách nhà mình mười mấy căn, bình thường ít khi tiếp xúc, vậy mà đợt đó đi chợ gặp nhau, khều mẹ lại nói: “Cô mê mày lắm đấy, cứ rảnh là cô lại vào nghe mày hát”. Sau đấy, nhà bác có nấu món nào ngon thì kiểu gì ở nhà mình cũng được cho một phần.
Thậm chí họ hàng ở quê cũng biết mẹ có vẻ đang "nổi". Mình về quê chơi được nghe các anh chị lớn kể: "Dạo này bà ở nhà hát hò hăng say quá nhỉ. Mà bà cũng hay hát từ xưa rồi chứ đầu. Em không biết chứ thời đấy bà đi thi còn được giải tiếng hát vàng đấy."
Đúng là mình không biết thật, mẹ mình có một quá khứ vàng son như thế. Và mình không biết, mẹ sẽ còn có một tương lai gây ngỡ ngàng hơn nữa.
Mẹ thành "idol"!
Một dạo nọ, mình gọi điện về nhà, mẹ khoe dạo này không livestream Facebook nữa, người quen trong nhóm bảo mẹ chuyển qua TikTok đi cho có tiền, mẹ có hơn 2000 followers rồi (trong vòng có một tuần!).
Tuy nhiên mới đến cuộc gọi lần tiếp theo, mẹ kêu mẹ bỏ, than là hôm nào cũng cố live gần chục tiếng, hát rã cả họng mấy tuần mà chưa được nổi triệu bạc. Mình trộm nghĩ cũng phải, mẹ thực tế mà.
Thế nhưng, bẵng đi vài tháng, mình về thăm gia đình, mình mở cửa nhà lúc 4h sáng và thấy mẹ đang ngồi hát! Nhìn gương mặt thảng thốt của mình, mẹ giải thích: "Dạo này mẹ livestream hát trên cái app này, chuyên cho livestream thôi, tranh thủ live giờ này mấy người xem ở nước ngoài tặng quà nhiệt tình lắm".
Mình để ý thấy tủ đồ của mẹ có nhiều quần áo mới hơn. Bàn trang điểm cũng chẳng thưa thớt như trước. Người từng chỉ dùng duy nhất một cái kẹp tóc từ ngày này qua tháng nọ, đứt thì mua dây về xâu lại, giờ có thêm đủ mẫu mã. Mình trêu mẹ dạo này ghê thiệt, mẹ cười tự hào lắm: “Thì hát có nhiều tiền mà phải đầu tư chứ!”
Hóa ra mẹ vẫn thế, thực tế, mê tiền. Nhưng mẹ cũng có mơ mộng, đam mê dù nó ít khi được thể hiện ra. Mình chợt nhận ra mình chỉ quan tâm tới mẹ với vai trò là mẹ thôi, mình chưa từng hỏi han một phiên bản khi mẹ không phải là mẹ.
Hiện tại mình không chỉ biết một người mẹ ở tuổi 48 bao năm tháng tảo tần vì gia đình. Mình mừng là mẹ đã cho mình gặp cả cô gái tuổi đôi mươi, mặc đủ kiểu váy diện nhất làng mà mình chỉ từng nghe trong lời kể thôi.
Giờ mình vẫn chưa có một ước mơ cụ thể nào cả. Nhưng mình đã biết là mình muốn sống một đời thật "cool", để nếu sau này mình có con gái, bé cũng sẽ tự hào nói về mẹ như cách mình kể lại hành trình thành “idol” của mẹ mình vậy.