Hứa Như Xuân và những mảnh chuyện riêng mình

Hứa Như Xuân được biết đến là người thổi hồn vào thước ảnh lụa là của làng thời trang châu Âu.
Tài Thy
Tác phẩm tiêu biểu: 'Consequences of a displaced memory', dự án cá nhân

Tác phẩm tiêu biểu: 'Consequences of a displaced memory', dự án cá nhân

Hứa Như Xuân được biết đến là người thổi hồn vào thước ảnh lụa là của làng thời trang châu Âu. Cô gây ấn tượng với những tác phẩm mang hơi thở chủ nghĩa siêu thực, với màu sắc táo bạo và bố cục phóng khoáng. Cô cũng chính là người thực hiện ảnh bìa của BTS cho tờ TIME vào năm 2018.

Như Xuân mang trong mình dòng máu Việt, sinh ra tại Pháp và hiện sinh sống tại London. Nhưng hình ảnh mới chính là ngôn ngữ cô thông thạo nhất.

Ở mỗi tác phẩm, cô kể một câu chuyện khác nhau. Cô kể về một người, một vật, một cột mốc. Đôi khi, cô kể về chính mình.

1. Nhân vật giả tưởng nào khiến bạn cảm thấy đồng điệu nhất?

Maggie Cheung trong phim Irma Vep.

Cô đóng vai chính mình — một nữ diễn viên vào vai tội phạm ma cà rồng trong một bộ phim câm, với trang phục latex gợi cảm. Maggie quan sát và dung nạp môi trường xung quanh, giúp cô định hình bản thân. Tôi liên hệ mình qua từng lớp vỏ bọc của cô, và của cả bộ phim này.

2. Lần gần nhất một tác phẩm nghệ thuật khiến bạn nổi da gà?

Mùa hè năm ngoái, tôi đã đọc cuốn Giovanni’s Room của James Baldwin khi đến thăm dì mình ở ngoại ô Paris.

Truyện kể về một người đàn ông Mỹ da đen. Ông đính hôn với một người phụ nữ và tằng tịu với người đàn ông khác tại Paris. Từng dòng văn đầy ý thơ của Baldwin như ngân lên một giai điệu trong tôi. Cuốn tiểu thuyết này gợi tả bức tranh vừa trìu mến, vừa kinh hãi về tình yêu.

3. Nếu chỉ được giữ 1 trong 5 giác quan, bạn sẽ giữ giác quan nào?

Vì cha tôi khiếm thính, tôi học được những thiệt thòi của một người khi bị tách biệt khỏi số đông, chỉ vì họ thiếu đi một giác quan. Hầu hết chúng ta lớn lên đều khoẻ mạnh, và quên mất những đặc ân của việc được làm người bình thường. Đời sống của tôi sẽ rất nghèo nàn nếu tôi chỉ còn một giác quan.

Tôi biết ơn sự bình thường của chính mình.

4. Lời khuyên sự nghiệp tệ nhất bạn từng nghe?

Đừng đan xen tình cảm vào công việc.

5. Tác phẩm nào đại diện cho cuộc đời bạn?

Chuỗi dự án cá nhân của tôi — Tropism (Hướng động). Đây là những gì tôi chắt lọc được từ những khủng hoảng và vấn vương mà tôi mang theo trong đời mình. Những tác phẩm này, dù duy mỹ hay không, đều là nguồn sức mạnh và cảm hứng của tôi.

Với dự án thứ nhất, Consequences of a displaced memory, tôi khám phá dòng cảm xúc của mình qua những bức ảnh lưu trữ của gia đình.

Dự án thứ hai, Theatre of Remembrance, là màn kịch ngắn do tôi viết và đạo diễn. Đây là màn kịch tổng hợp nhiều mẫu truyện xung quanh một chiếc bàn ăn, với nhiều mảnh vật khác nhau, biến đổi liên tục theo từng giai thoại.

6. Ba thứ khiến bạn nhớ đến Việt Nam?

Tiếng la của những người bán quán, tiếng quạt trần quay và những cơn mưa nặng hạt. Bạn cũng sẽ tìm thấy những điều này trong các tác phẩm sắp đặt của tôi. Dự án Tropism study 3: Here, they, us, I, there phác hoạ những điều gợi nhắc tôi về nơi mà tôi gọi là "nhà", đồng thời cũng là những định nghĩa mơ hồ về quê hương của một người di cư.

7. Nếu được đổi tên, bạn sẽ lấy tên gì?

Tôi có thật sự muốn đổi tên không nhỉ? Người phương Tây thường xuyên gọi sai tên tôi, khiến tôi gặp khó khăn rất nhiều. Nhưng điều đó chỉ làm tôi tự hào hơn với danh tính của mình.

Tôi vẫn nhớ lần đầu mình trở về Việt Nam năm 2016. Khi nghe nhân viên hải quan dõng dạc đọc tên mình, tôi lập tức cảm thấy sự kết nối mạnh mẽ với bản thân và quê hương.

Tôi không thể nghĩ ra cái tên nào khác, bởi cái tên chính là định nghĩa đầu tiên của tôi khi gặp ai đó lần đầu. Cái tên chính là gốc rễ và lịch sử của chúng ta.

Website | Instagram | Facebook


Xem phiên bản đầy đủ

Xem nhiều nhất

Cùng chuyên mục