Kỳ thực tập đầu tiên: Không cần lớn lao, tôi vẫn là anh hùng...

Thông qua kỳ thực tập đầu tiên, tôi bước ra thế giới, và học cách trở thành anh hùng của cuộc đời mình. |Nguồn: NVCC
Có lẽ trong ký ức của nhiều người, kỳ internship đầu tiên luôn là một dấu mốc khó quên. Với tôi, đó không chỉ là ba tháng tập làm quen với môi trường làm việc, mà còn là lần đầu tiên tôi buộc mình đối diện với một thử thách lớn hơn bất kỳ deadline nào: học cách quản lý chính bản thân. Khi nhìn lại, tôi nhận ra trải nghiệm ấy giống như phiên bản đời thực của Hero’s Journey – hành trình nơi một nhân vật bình thường rời khỏi vùng an toàn, loạng choạng trước vô vàn thử thách, để rồi trở về với sự trưởng thành nằm ở bên trong.
Hero’s Journey – Từ màn ảnh đến đời thực
Nếu từng xem Harry Potter hay The Lion King, bạn sẽ dễ dàng nhận ra mô-típ quen thuộc: nhân vật chính rời bỏ thế giới thường nhật, đối mặt với thử thách, và trở về cùng những bài học, sức mạnh hoặc niềm tin mới. Nhà thần thoại học Joseph Campbell gọi đó là Hero's Journey (hành trình anh hùng).
Ngày trước, tôi luôn nghĩ mô hình này chỉ phù hợp với điện ảnh hay truyện thần thoại. Nhưng khi kỳ internship bắt đầu, tôi mới thấy hành trình ấy không ở đâu xa. Nó nằm ngay trong đời sống thường nhật, thậm chí trong mùa thực tập tưởng chừng bình lặng của một sinh viên mới chập chững vào nghề. Điều bất ngờ là “hành trình anh hùng” của tôi lại xoay quanh một điều nghe rất nhẹ nhàng nhưng hóa ra chẳng hề dễ: quản lý bản thân.
Rời khỏi vùng an toàn
Trong thế giới học đường, mọi thứ vận hành theo một nhịp điệu quen thuộc: thời khóa biểu cố định, deadline đã được đặt ra từ đầu kỳ, thầy cô luôn nhắc nhở và theo sát tiến độ. Tôi chỉ cần đi đúng đường ray ấy, như một chuyến tàu đã có sẵn trạm dừng và giờ khởi hành.
Thực tập thì khác hẳn. Không còn ai đưa cho tôi giáo trình hay nhắn “nộp bài đúng hạn”. Công việc xuất hiện qua những task mỗi ngày, rất linh hoạt và đôi khi bất ngờ. Kết quả không còn đo bằng điểm số, mà bằng tiến độ của cả nhóm, bằng sản phẩm cuối cùng được công bố.
Giữa sự thay đổi ấy, tôi nhận ra thử thách thật sự không chỉ nằm ở việc hoàn thiện một thiết kế hay chỉnh sửa một nội dung, vốn là những công việc quen thuộc với một sinh viên truyền thông. Thử thách lớn nhất chính là thiết lập nhịp điệu cho chính mình: tự đặt khung giờ, tự quản lý năng lượng, tự đảm bảo công việc không trễ và bản thân không kiệt sức.
Đó là khoảnh khắc tôi bước qua “cánh cửa khởi hành”: lần đầu tiên tự chịu trách nhiệm không chỉ cho chất lượng công việc, mà cả cho cách mình dùng thời gian và sức lực mỗi ngày.
Đối diện với thử thách
Mỗi anh hùng đều phải đối diện với một con rồng, một hình ảnh cho thử thách lớn nhất của hành trình. Và rồi, “con rồng” của tôi xuất hiện: nhiệm vụ lead một dự án của team. Nhiệm vụ này không chỉ là thêm một đầu việc tôi làm hằng ngày. Nó là tấm gương phản chiếu điểm yếu mà tôi vẫn luôn né tránh: khả năng quản lý công việc và năng lượng của chính mình.
Cơ hội mới, sự tin tưởng từ team, cộng với khát khao chứng tỏ bản thân khiến tôi như một con sư tử vừa được mở cổng chuồng hừng hực khí thế. Nhưng cũng chính sự hăng hái ấy đốt cạn năng lượng của tôi chỉ sau tuần đầu tiên. Tôi rơi vào vòng xoáy giữa trách nhiệm, mệt mỏi và mong muốn hoàn hảo: khi làm việc thì không đủ sáng suốt để cho ra sản phẩm tốt nhất; khi nghỉ ngơi lại không thấy yên lòng. Mỗi phút trôi qua trở thành một cuộc giằng co giữa lý trí và cảm xúc, giữa mong muốn tiến lên và nỗi sợ mình sẽ ngã quỵ ngay trước vạch đích.
Tôi nhanh chóng nhận ra mình dễ mất phương hướng giữa những đầu việc chồng chéo, dễ hụt năng lượng sau những đêm thức khuya liên tiếp, và dễ hoảng loạn khi phải xoay xở quá nhiều nhiệm vụ cùng lúc. Có ngày tôi cảm thấy như một nhân vật lạc trong chính mê cung của mình. Tôi bối rối, kiệt sức và thoáng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc.
Những kiến thức sách vở không giúp được gì nhiều trong những khoảnh khắc ấy. Vì lúc đó, vấn đề không còn nằm ở đúng sai hay câu chuyện kỹ thuật và quy trình. Điều cần nhất là giữ cho bản thân đủ tỉnh táo và bền sức để tiếp tục bước đi.
Sự hồi sinh
Khi dự án kết thúc, dù còn những điểm chưa trọn vẹn, sản phẩm vẫn nhận được sự đón nhận vượt mong đợi. Và chính lúc ngồi nhìn lại cùng cả nhóm, tôi mới nhận ra điều mà suốt hành trình mình loay hoay tìm kiếm: quản lý thời gian, phân bổ năng lượng và giữ thế chủ động trước lịch trình công việc. Những điều này mới là chìa khóa để tạo ra công việc chất lượng, đúng thời điểm.
Chiến thắng ấy nhỏ thôi, nhưng đủ để tôi cảm thấy như mình vừa bước qua một cánh cửa mới. Tôi thay đổi, không phải theo cách hào nhoáng mà bằng những điều rất đời thường: từ một người chỉ biết chạy theo deadline, tôi bắt đầu biết cách tự thiết lập nhịp điệu, giữ tinh thần vững vàng và làm chủ tiến độ của mình.
Con rồng đầu tiên tôi đã vượt qua và dù nhỏ bé, chiến thắng ấy đủ để tôi tin rằng hành trình anh hùng của mình thực sự đã bắt đầu.
Những người bạn của anh hùng
May mắn thay, trong hành trình anh hùng của mình, trong những ngày tôi “xuống đáy” nhất, tôi chưa bao giờ đơn độc. Những người anh, người chị đồng nghiệp cùng phòng ban liên tục cho tôi sự động viên đúng lúc, kèm theo những lời khuyên giúp tôi dần kéo lại nhịp làm việc của mình.
Còn sếp tôi người không ngần ngại đưa ra những feedback thẳng thắn đến mức có lúc khiến tôi chạnh lòng lại chính là người chỉ cho tôi thấy một sự thật mà trước đó tôi làm ngơ: gốc rễ của mọi rối ren nằm ở cách tôi quản lý thời gian và kỷ luật cá nhân.
Những lời nhắc ấy giống như ngọn đuốc trong mê cung, soi rõ rằng “kẻ thù” tôi cố tìm bấy lâu không nằm ở workload hay deadline, mà ở sự thiếu tổ chức bên trong chính mình. Từ lúc đó, tôi bắt đầu tập lại từ những điều nhỏ nhất: lên lịch trình rõ ràng hơn, học cách nghỉ đúng lúc để giữ năng lượng, và biết ưu tiên thay vì ôm hết mọi thứ vào một lần.
Và rồi tôi nhận ra một điều quen thuộc, có lẽ hơi sến sẩm nhưng ai cũng sẽ đúc rút cho mình nếu bạn từng có một hành trình anh hùng: Câu chuyện của anh hùng thật ra chưa bao giờ chỉ là đánh bại quái vật, cứu công chúa hay tìm được kho báu. Đó luôn là một hành trình phát triển cá nhân và “kho báu” thật sự chính là những người bạn, những người đồng hành mà ta gặp được trên hành trình ấy.
Họ là lý do khiến một kỳ thực tập trở nên ý nghĩa hơn, ấm áp hơn, và trở thành một phần ký ức mà tôi biết mình sẽ còn mang theo rất lâu về sau.
Khi nhìn kỳ thực tập như một hành trình anh hùng
Khi nhìn lại, tôi nhận ra điều quan trọng nhất mà Hero’s Journey dạy tôi không chỉ là cách đối mặt với “con rồng” lớn nhất của mình, hay niềm vui khi tìm được một “kho báu” nào đó ở cuối hành trình. Mà quan trọng không kém là cách tôi học nhìn nhận chính hành trình ấy: bình tĩnh hơn trước khó khăn, kiên nhẫn hơn với những bước tiến chậm chạp, và bao dung hơn với những lần mình vấp ngã.
Khi ấy, kỳ thực tập không còn là ba tháng “bắt buộc” để hoàn thiện hồ sơ tốt nghiệp, cũng không phải một cuộc chạy đua thực dụng để tìm cơ hội nghề nghiệp bằng mọi giá, bất chấp công việc có phù hợp với mình hay không. Đó là cánh cửa đầu tiên mở ra thế giới thật đối với những người đã dành 16 năm miệt mài đèn sách. Và cánh cửa ấy rất dễ trở nên mơ hồ, chông chênh nếu ta chỉ xem thực tập là thủ tục để đổi lấy dấu mộc đỏ.
Nhưng khi tôi đặt kỳ thực tập vào khung Hero’s Journey, mọi thứ bỗng sáng rõ: tôi bắt đầu hình dung trước những thử thách sẽ gặp, những “quái vật” có thể đối diện, và nhất là những bài học mình có thể nhận được. Việc đó giúp tôi dũng cảm tiến về phía trước. Không phải vì chắc chắn sẽ thắng, mà vì hiểu rằng chỉ cần mình thử sức, tôi sẽ có thu hoạch.
Trong đời thật, không phải con rồng nào cũng bị hạ gục, và không phải thử thách nào cũng kết thúc bằng những chiến công rực rỡ. Nhưng ngay cả như vậy, hành trình ta đi qua vẫn luôn là một kho báu. Đó là một khoảng thời gian mà ta chắc chắn nhận lại được điều gì đó: một bài học, một kỹ năng, một sự tỉnh táo, những người bạn mới hoặc đơn giản là một phiên bản tốt hơn của chính mình.