26 Thg 07, 2021Âm NhạcNhật Ký

Đó là sân khấu đáng nhớ nhất cuộc đời tôi

"Giữa khoảng không gian trơ trọi nhưng tôi không hề thấy cô đơn. Tôi thấy mình như một chiến binh ánh sáng với vũ khí là âm nhạc để đẩy lùi bóng tối."
Thinh Hoang
Nguồn: Quỷ Cốc Tử

Nguồn: Quỷ Cốc Tử

Trước khi ánh mặt trời cuối cùng khuất dạng ngày 24/6, tôi một mình lái xe tìm đường đến với bệnh viện dã chiến khu 3, Thủ Đức. Đường xá vắng hoe, tôi lạc đường vài lần và phải giải trình liên tục để qua các chốt kiểm soát.

Nhận lời của Thành đoàn Thanh Niên để có một buổi biểu diễn ngắn giúp giải toả sự căng thẳng cho y bác sĩ và bệnh nhân trong đợt dịch này, tôi cũng khá lo ngại bởi bản thân cũng có bệnh nền. Tuy nhiên, hiểu được rằng đây là trách nhiệm của một người nghệ sỹ: dùng nghệ thuật để giảm bớt gánh nặng tinh thần cho mọi người, tôi đã nén lo để nhận lời.

Nơi tôi biểu diễn là một bệnh viện dã chiến được cải tạo từ khu chung cư chưa đưa vào sử dụng. Những căn hộ và hành lang rực ánh đèn neon, nhưng khu công cộng chỉ có vài người với trang phục bảo hộ kín mít và le lói ánh đèn đường cùng những cơn gió heo hút của thời khắc đêm đang dần buông xuống.

Kinh nghiệm 40 năm đi diễn cũng không đủ để làm tôi bớt hoang mang trong tình cảnh này. Với sự nhạy cảm của mình, tôi cảm nhận ngay được nguồn năng lượng bất an đầy căng thẳng nơi đây. Loay hoay tìm địa điểm để set up âm thanh giữa một "sân khấu" quá rộng lớn, tôi không tránh khỏi cảm giác cô độc đến lạnh sống lưng.

Nhưng khi tôi chỉ vừa thử kèn, tất cả bệnh nhân và y bác sĩ từ cửa sổ phòng ồ lên cổ vũ khiến lòng tôi ấm lại. Và khi sân khấu dã chiến đã sẵn sàng, không gian bỗng lắng đọng, nhưng không phải là sự im lặng nặng nề trước đó mà tràn đầy sự chờ đợi và tương hỗ ấm áp.

Khi được thổi lên những giai điệu quen thuộc mà tôi vẫn yêu thích, tâm trí tôi bỗng vụt thoát khỏi sự âu lo nặng nề thường trực bấy lâu. Thay vào đó là một làn sóng nồng nàn mang sự kết nối của tình yêu và tinh thần chia sẻ.

Nước mắt tôi từ đâu trào lên, nhưng tôi đã phải tiết chế để những bản nhạc được ngân lên mượt mà nhất. Lúc này, đứng giữa khoảng không gian trơ trọi nhưng tôi cảm thấy không hề cô đơn. Tôi thấy mình như một chiến binh ánh sáng với vũ khí là âm nhạc và sự đồng cảm để đẩy lùi bóng tối. "Chúng ta cùng ở đây, cùng chia sẻ với nhau và với quê hương, đất nước những giờ khắc khó khăn này."

Chỉ với 20 phút và 4 bản nhạc dưới ánh trăng rằm, tôi cảm thấy được sự biến chuyển của nguồn năng lượng bên trong cũng như xung quanh mình. Xoá tan đi sự lạnh lẽo và ưu phiền, trong lòng tôi chỉ còn sự hân hoan và ấm áp của tình yêu và sự thấu cảm.

(Câu chuyện được ghi lại theo lời kể của nghệ sỹ saxophone Trần Mạnh Tuấn)


Xem phiên bản đầy đủ

Xem nhiều nhất

Cùng chuyên mục