“Anh không muốn uống thuốc cầm chừng hoài.” | Vietcetera
Billboard banner

“Anh không muốn uống thuốc cầm chừng hoài.”

Chơi với nhau lâu, giờ nào ổng uống, uống cái gì, anh nhớ hết.
“Anh không muốn uống thuốc cầm chừng hoài.”

Nguồn: Nguyễn Thiện Trí Phong

Đi chơi với đám bạn mà nghe báo thức reo là bạn anh lập tức lục túi đồ để lấy thuốc uống. Có bữa quên mang thuốc, phải chạy vội về nhà luôn. Chơi với nhau lâu, giờ nào ổng uống, uống cái gì, anh nhớ hết. Riết cảm giác như mình mới là người uống thuốc vậy. Mỗi lần đón ổng đi chơi, anh không khác gì cái báo thức.

  • Anh mang theo ví chưa?
  • Anh mang chìa khóa nhà chưa?
  • Anh mang thuốc chưa?

Thuốc ARV bây giờ chưa giết được con virus, mà chỉ như liều thuốc ngủ làm ức chế nó. Nếu uống trễ quá 1 tiếng, con virus dần dần sẽ kháng lại, mình bắt buộc phải đổi phác đồ điều trị. Rất phiền.

Lúc anh chở bạn anh trên đường Trần Hưng Đạo, ổng ngồi sau xe nói vu vơ: “Không biết chừng nào người ta mới chế ra thuốc trị HIV. Anh không muốn uống thuốc cầm chừng hoài. Nó cứ như bệnh mãn tính. Em chán nó, mệt mỏi với nó, nhưng em buộc phải sống với nó”.

Anh giật mình vì nhìn thấy bản thân trong câu nói của anh ấy. Anh là người chuyển giới nam, phải tiêm hormone 3 tuần 1 lần, có thể tiêm đến suốt đời. Bản thân mỗi người đều không muốn lặp lại liên tục cái gì đấy như nghĩa vụ, dù biết nó tốt. Như em ăn đồ ăn lành mạnh hằng ngày, nhiều khi thèm đồ rán, đồ chiên, đồ ngọt mà không được ăn vậy.

Mỗi lần uống thuốc, bạn anh thấy mình như bị nhắc về con virus trong người. Còn anh, khi tiêm hormone, tự nhiên nhớ về hành trình chuyển giới và cả những nỗi đau mình đi qua.

“Tan Chảy” là series thuật lại những câu chuyện tuyệt đẹp về cuộc sống.