"Dù ở tháng thứ 5 đã biết mình sẽ mất con, chị quyết định không phá thai." | Vietcetera
Billboard banner
Khảo Sát Về Thói Quen Tiêu Thụ Nội DungBắt Đầu
16 Thg 12, 2020
Gia Đình Tan Chảy

"Dù ở tháng thứ 5 đã biết mình sẽ mất con, chị quyết định không phá thai."

"Bác sỹ khẳng định tụi chị không giữ được em bé..."

"Dù ở tháng thứ 5 đã biết mình sẽ mất con, chị quyết định không phá thai."

Nguồn: It's Happened to be Vietnam.

Sau khi bác sỹ khẳng định tụi chị không giữ được em bé, chị nhớ là chị ngồi trong phòng khám, nhìn qua cửa sổ thấy ảnh đang đợi giữa rất nhiều bà bầu ngoài sân mà không nói được gì cả. Chị thấy ảnh ngồi với một khuôn mặt mà chị không bao giờ quên, khuôn mặt mà những hy vọng và chờ đợi, mong muốn và hạnh phúc bị tan vỡ hết, chị thấy tất cả những điều đó trong sự im lặng, cái cách ảnh ngồi bất động trong sân chờ.

Trên đường taxi về, cả 2 không nói gì hết, chị không khóc được chút nào luôn. Những xe máy xung quanh, chị bán hàng chỗ khu nhà thờ có 2 cha con dừng lại mua đồ ăn trưa, mọi thứ trong thế giới này vẫn bình thường mà chỉ có thế giới của chị, trong chiếc taxi đó, trong bụng chị là mãi mãi không như cũ nữa. Ảnh quay sang nhìn chị, nắm tay, lời đầu tiên mà ảnh nói ra, không phải là với chị, mà với đứa bé, rằng “con ơi, con đừng nghĩ những chuyện này sẽ thay đổi bất cứ điều gì, nếu nó đã làm được một điều thì nó đã làm ba thương con, thương mẹ con nhiều hơn bao giờ hết” lúc đó chị thấy được một sợi dây kết nối rất mạnh được sinh ra từ tình yêu vô vàn của anh chị với em bé. Nên dù ở tháng thứ 5 đã biết mình sẽ mất con, chị quyết định không phá thai.

Chị nghĩ vậy, tại sao mình phải xem như con mất rồi, chỉ chờ ngày đi lấy ra một cách lạnh lùng? Tại sao mình không nghĩ rằng mỗi ngày em còn trong bụng mẹ là mỗi ngày mình cần phải ngợi ca cuộc sống, tán dương những điều tốt đẹp còn sót lại? Quyết định không phá thai có nghĩa là chị sẽ phải đợi đúng ngày để đẻ em ra, chị sẽ trải qua hơn 20 tiếng trong phòng hộ sinh chỉ để bước ra khỏi bệnh viện mà không có em bé trên tay… Nhưng chị nghĩ con của tụi chị nó xứng đáng nhiều hơn như vậy, hơn những sự trầm cảm, hơn những nỗi buồn đau bị giấu đi khi của những bà mẹ không giữ được con của mình trên khắp thế giới.

Anh chị quyết định làm một group trên Facebook mang tên Baby Angie’s Register of Kindness, nơi mà, chị và những người bạn của chị mỗi ngày từ lúc biết tin cho đến khi đưa em ra bụng mẹ, nhân rộng những hành động tốt đẹp để em bé của chị ở trên kia cảm thấy tự hào về cha mẹ của mình. Bất ngờ lắm, hơn 200 người từ khắp nơi đã biết đến group! Mỗi ngày thức dậy, chị thấy tên em bé được nhắc đến lúc khi họ quyên góp cho một tổ chức tít tận Kenya, trồng một cái cây ở Bangladesh, và hạnh phúc nhất chính là một người bạn của anh chị sau khi nghe câu chuyện của Angie, đã ủng hộ phí phẫu thuật cho một đứa trẻ nghèo ở Việt Nam!

Em bé chị nếu còn sống, sẽ được mang tên Angie Mai Khiêm, Mai là tên của mẹ chị, còn Khiêm là tên con đường Nguyễn Bỉnh Khiêm, nơi chị và anh ngày đầu dọn về sống chung với nhau, nơi em bé này và tất cả tình thương của bọn chị, tất cả sự tử tế, bắt đầu.

Tan Chảy” là series thuật lại những câu chuyện tuyệt đẹp về cuộc sống, được thực hiện và đăng tải lần đầu tại It’s Happened to be Vietnam.