Thanh Vũ sinh ra và lớn lên tại Sài Gòn. Anh là họa sĩ minh họa và họa sĩ truyện tranh, hiện đang làm việc tại một studio nhỏ có tên là Lá. Mới đây, Vũ đã xuất bản bộ truyện tranh đầu tay có tên "Bóng" gồm 3 tập.
Vũ không xác dịnh phong cách cụ thể của bản thân khi lao vào một dự án. "Nếu là công việc, mình sẽ tuỳ chỉnh theo yêu cầu; còn tranh cá nhân, đa số đều dựa trên những thứ mình đang hứng thú trong lúc đó."
Vũ khá tùy hứng khi vẽ tranh. Khi anh ngẫu nhiên bắt gặp một hình ảnh hay ho thì cứ thế... vẽ đại ra. Vũ cho rằng, mỗi tác phẩm đều sẽ có câu chuyện riêng và cần một cách kể riêng biệt.
"Câu chuyện mới là thứ quan trọng hàng đầu. Từ đó, mình suy ngược lại để tìm concept.", anh nói.
Nếu có khả năng tàng hình, bạn sẽ đi đâu và làm gì?
Để lợi dụng năng lực này một cách không phạm pháp, mình sẽ lẻn vào khoang hành lý trên chuyến bay về thăm Fukuoka bên Nhật Bản.
Vậy nếu chỉ được giữ lại 1 trong 5 giác quan, bạn sẽ giữ lại giác quan nào?
Thị giác đi, vì mình cần đọc truyện tranh mỗi ngày.
Sự khác biệt lớn nhất giữa một họa sĩ truyện tranh và một họa sĩ minh họa là gì?
Chắc là độ dài của dự án. Theo mình thì một dự án truyện tranh đòi hỏi họa sĩ tốn thời gian thực hiện lâu hơn minh họa.
Làm sao để theo đuổi những dự án dài hơi, truyện tranh nhiều tập chẳng hạn?
Không biết mình trả lời câu này có hợp không nữa, vì “Bóng" là truyện ít tập nhưng làm kéo dài (cười).
Với mình, truyện tranh cá nhân là 1 dạng dự án rủi ro do nó đặt nặng cảm tính. Cho dù khá dễ dàng để bắt đầu, thì việc chỉ dựa vào cảm hứng sẽ khiến dự án rất khó duy trì “dài hơi", chưa nói đến chuyện kết thúc.
Thậm chí, bạn cần phải hiểu rõ rằng, rất có khả năng kết quả sau cuối sẽ khác xa với điều bạn kì vọng. Nhưng nếu bạn vẫn muốn làm và bất chấp kết quả, chẳng có gì ngăn cản bạn đi đến cùng dự án.
Điều khó nhất và thú vị nhất khi thực hiện một dự án truyện tranh độc lập ở Việt Nam là gì?
Khi mới có ý muốn vẽ truyện tranh, mình đã tìm hiểu về quy trình xuất bản ở Việt Nam. Ngay lúc đó, mình nhận ra một cá nhân hoàn toàn có thể tự xin giấy phép, in ấn và phát hành quyển sách của mình.
Ý tưởng này thu hút mạnh đến nỗi, mình đã quyết định thử làm hết tất cả cho cuốn truyện tranh đầu tay. Trong thực tế, việc này rất mệt vì hầu như chỉ có một mình chạy đi chạy lại. Nhưng đây chính là những trải nghiệm mà mình sẽ không bao giờ hối tiếc trong đời.
Theo bạn, tính sáng tạo và tính nghệ thuật khác nhau thế nào?
Mình không rõ lắm vì bản thân chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này. Khi vẽ tranh, mình thường chỉ quan tâm đến các hình tượng và chủ đề muốn thể hiện.
Bạn thường làm gì khi bí ý tưởng?
Mình chuyển sang coi video clip trên Instagram. Cuốn lắm nên sẽ quên luôn việc bị bí.
Tác phẩm nào phản ánh vấn đề lớn nhất của thế hệ bạn?
Tranh cá nhân của mình đa số chỉ mang tính… cá nhân; vì thế mà chẳng đủ để đại diện cho cả thế hệ đâu.
Bạn sẽ dùng tác phẩm nào để gửi đến một người đang lạc lối?
“Should I?” - Dù đang lạc nhưng ít nhất bạn cũng đã dám bước đi.