Tôi là người Pháp gốc Việt. Các bạn sẽ nghĩ ôi nước Pháp thật cởi mở. Nhưng không, ở nhà, chúng tôi không bao giờ nói về tình dục. Với bố tôi, sex đồng nghĩa với cái gì đó tuyệt đối tối kị và dâm đãng.
Khi quyết định chuyển đến sống ở Việt Nam trong vài năm, “con thú” trong tôi vùng lên. Nếu vẫn ở Pháp, chắc chắn tôi không bao giờ đi massage bia ôm. Nhưng ở Việt Nam, xa gia đình, xa những chuẩn mực, tôi bắt đầu nghĩ về chuyện: mình sẽ trả tiền để ngủ với một người lạ.
Lần đầu tiên của tôi là với một cô gái đi xe máy. Những cô này thường đi đầy đường, cà cà vào bạn. Tôi nhìn không giống người sống ở đây, nên họ tiếp cận dữ dội. Tuy nhiên tiếng Anh của họ không giỏi. Họ chỉ: “Mát-xa, mát-xa”, hoặc “Boom boom?” Khi làm tình, họ sẽ nói những câu như: “I lick you ‘baby’?” Sau này tôi hiểu ‘baby’ không phải là tôi, mà là thứ kia của tôi.
Một cô trông mặt mũi có vẻ xinh xắn. Lần này tôi đi theo.
Trên đường đi là một trải nghiệm đầy lo lắng. Tôi sợ đến mức muốn tè ra quần. Tôi lo mình gặp người quen. Tôi lo mình gặp người lạ. Tôi sợ bị lây bệnh. Rồi để thêm đầy ứ vào nỗi sợ của tôi, cô ấy dừng lại ở một cái khách sạn mang dáng vẻ rùng rợn.
Ở Pháp, chúng tôi không có khái niệm ‘love-hotel’. Còn ở Việt Nam, tôi hiểu là đến tuổi cập kê nhưng bạn vẫn đang sống cùng với gia đình. Nơi duy nhất để diễn ra các hoạt động tình ái là nhà nghỉ.
Tôi vẫn còn nhớ y nguyên cảm giác bước vào khách sạn. Tôi căng thẳng đến chết đi được, vừa thấy tồi tệ cùng cực vừa thấy hưng phấn lên mây. Vào khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra phần đen tối trong bản ngã của mình. “Con thú” trong tôi nhảy xổ ra ngoài. Tôi biết tôi đã trở thành “họ”- những kẻ đàn ông có tiền trong túi nên có quyền mua tình dục.
Cuối cùng thì đọng lại sau lần đầu tiên ấy, chỉ có một mặc cảm tội lỗi bao trùm. Tôi gần như chạm rất ít vào cô gái.
Nhưng tôi thử đi thử lại nhiều lần, trong suốt 8 năm sống ở Việt Nam. Việc “ăn bánh trả tiền” như một loại ma tuý và chúng khiến bạn nghiện.
Ngành công nghiệp “phố đèn đỏ”
Tôi thi thoảng quay lại châu Âu. Sau những trải nghiệm ở Việt Nam, tôi quyết định thử đến một nhà chứa trên phố Đèn Đỏ ở Hà Lan.
Nhưng khác xa với Việt Nam, những dịch vụ ở đây không hào hứng như những gì người ta đồn thổi. Mọi thứ khô khốc giống một nhà máy. Bạn được nhận bảng giá, như kiểu nhận thực đơn vào lúc muốn gọi thức ăn nhanh. Từng này tiền thì được giao cấu bằng miệng bao nhiêu phút. Hết tiền là hết giờ. Đồng hồ cứ tik tok khiến tôi chẳng còn khái niệm “hưởng thụ”.
Phố đèn đỏ De Wallen nằm trong cuốn cẩm nang du lịch khi đến Hà Lan, nên việc tới đây cũng giống hệt như một hoạt động tham quan... cho biết. Thức ăn nhanh thường không bổ béo và không gây ra cảm giác ngon lành nào cả.
Việt Nam: Cực kỳ khó để mở một triển lãm có hình nude
Ở Việt Nam, tôi thoải mái hơn và được thử các dịch vụ “sáng tạo” hơn. Có những salon lớn nơi bạn được ngồi chờ trong phòng lạnh và các cô gái được đánh số. Khi chờ, họ cho bạn nước suối, lúc xong việc bạn được mời mứt hạt sen.
Các dịch vụ cũng được đặt theo combo. Có vài item lạ lùng, ví dụ như bạn được chọn “thổi kèn” theo phong cách nửa nóng, nửa lạnh. Các cô gái nhúng lưỡi họ vào một tuýp đá, rồi quay sang bạn.
Thật lạ là với một hoạ sỹ như tôi, việc xin giấy phép để làm một triển lãm mà trong đó có chứa hình nude, gần như không tưởng. Nhưng chỉ với ba trăm ngàn tới hai triệu đồng, tôi có thể tìm thấy sự nude ở bất kỳ đâu: những quán bar khu trung tâm quận Nhất, trên Wechat, ở phố Tây Bùi Viện, trong quán karaoke… Bạn chỉ cần nằm lên một chiếc ghế da và dạng chân ra.
Không văn hoá nước nào cởi mở hơn nước nào
Tôi không tin ở Pháp người ta cởi mở hơn về chuyện tình dục chỉ vì phim ảnh đầy rẫy xác thịt. Hentai, thứ truyện tranh “đen” có mặt trong mọi lầu 3 của các nhà sách tại Nhật, cũng không cho thấy người Nhật cởi mở chuyện trò nhiều hơn về sex.
Tôi tin là trong 10 người đàn ông, có 8 người đã từng trả tiền cho tình dục, nhưng chỉ 2 người trong số đó dám nói toáng lên sự thật.
Bởi vì tình dục là câu chuyện của sự tự tin.
Trong đó, trả tiền để có được sự phục tùng trên giường, là cách có được tự tin nhanh nhất. Sau rồi nó gây nghiện. Đàn ông thèm cảm giác có được thứ quyền năng đó. Tôi có nhiều người bạn, dù thừa sức chinh phục để lên giường với các cô gái, nhưng vẫn chọn trả tiền ở các salon.
Wechat, các app hẹn hò và sex party
Cách đây khoảng 5 năm, tôi sẽ phải đến quán cafe Terrace nằm ở sảnh Saigon Center (bây giờ là Takashimaya) rồi bật WeChat lên. Rồi tôi sẽ về nhà nghỉ với một cô gái. Hoặc khi ở vũ trường Lush, nhiều lúc bạn không biết mình đang nhảy với một cô gái, hay một cô “gái”. Cho đến khi giá cả được đưa ra.
Nhưng bây giờ, tính chất về sex-qua-đường đang thay đổi. Cùng với sự phát triển của ứng dụng hẹn hò, người ta có thể quan hệ với người lạ theo một cách dễ dàng, nhanh chóng hơn nhiều mà không cần ngã giá. Sống vài tháng ở New York vào năm 2018, tôi được mời đến những sex - party tổ chức mỗi tháng một lần, nơi những người lạ dễ dàng gặp và ngủ với nhau - không phải vì tiền.
Sau này rời khỏi Việt Nam về lại Pháp, tôi tự dưng “cai nghiện”. Tôi không nghĩ về chuyện trả tiền để có sex nữa.
Cũng vì chẳng có ai chào mời tôi trên đường.
Nhưng quan trọng hơn, tôi thấy mình vượt qua được giai đoạn đó- nơi mà bản thân cứ phải thử mọi giới hạn để xem nó kéo mình xuống sâu tới đâu. Ai cũng có trong mình một góc khuất, một con thú chực chờ nhảy ra.
Được chấp bút bởi Tùy Mỵ