Ngành công nghiệp phim khiêu dâm kiếm tiền như thế nào? | Vietcetera
Billboard banner

Ngành công nghiệp phim khiêu dâm kiếm tiền như thế nào?

Cái giá phải trả cho một vài phút "tự sướng" trong nhà vệ sinh là gì?
Ngành công nghiệp phim khiêu dâm kiếm tiền như thế nào?

Nguồn: Unsplash

Nếu có một loại mặt hàng không bao giờ mất giá, đó hẳn phải là dục vọng. Tiền có thể lạm phát, nền kinh tế có thể suy thoái, nhưng dục vọng của con người thì không. Vì thế, ngành công nghiệp phim khiêu dâm và các nội dung người lớn luôn có đất để phát triển và giữ doanh thu, ngay cả khi nền kinh tế toàn cầu ngã quỵ vào giai đoạn 2008.

Từ năm 1999, The New York Times đã viết về sự phát triển của ngành công nghiệp phim người lớn trên internet và cách mà các đơn vị quảng cáo và quản lý web của ngành công nghiệp này “ao chình” phần còn lại của internet khi ấy.

Tới năm 2019, thị trường phim khiêu dâm tại Mỹ có giá trị gần 800 tỉ đô. Để so sánh, ngành công nghiệp dầu mỏ của Mỹ có giá trị 165 tỉ đô trong cùng năm.

Đó là còn chưa nhắc tới “trùm cuối” Nhật Bản. Vậy ngành công nghiệp phim khiêu dâm kiếm tiền kiểu gì trong một thị trường tưởng như đã quá bão hòa với vô vàn các trang khiêu dâm miễn phí?

1. Tài khoản premium

Không thể phủ nhận rằng số lượng phim khiêu dâm miễn phí là nhiều vô kể. Thế nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của thế giới các nội dung người lớn, và phần còn lại của thế giới ấy nằm ở những tài khoản trả phí.

Tài khoản premium không hề có quảng cáo và cung cấp nhiều sản phẩm hơn. Từ bản đầy đủ của những clip cắt ghép trên các trang miễn phí, tới những loại nội dung nóng bỏng nhất từ các studio con heo “số dzách,” gì cũng có.

Bạn muốn xem live camera? Có luôn. Hay bạn tìm kiếm những “con heo” thể loại “hạng nặng” (rough)? Cũng có nốt. Và còn cả sự nâng cấp trải nghiệm tột đỉnh: các sản phẩm thực tế ảo.

11aug2022screenshot20180216at111005ampng
Khiêu dâm VR tại Nhật Bản. | Nguồn: TokyoWeekender

Các trang phim khiêu dâm cũng rất khéo léo khi đưa ra nhiều cách để người dùng trả phí: theo ngày, tuần, tháng, hay năm, càng dài càng rẻ. Hãy nhìn vào một trong những trang phim khiêu dâm miễn phí lớn nhất - Pornhub: phí premium một tháng là 9,99 đô, và một năm là 95,88 đô, tức chỉ hơn 0,2 đô một ngày.

Một tên tuổi phim heo nổi tiếng của Mỹ là Brazzers Studio thì đắt hơn: 7 đô một tuần, 29,99 đô một tháng, và 119,99 đô một năm.

2. Quảng cáo

Như mọi ngành nghề khác, quảng cáo chiếm thị phần lớn trong dòng doanh thu của thị trường buôn bán phim heo, nếu không muốn nói là “đầu tàu kinh tế.” Thế nhưng ngành công nghiệp này quảng cáo theo một kiểu khác, bởi rõ ràng không thể quảng cáo phim heo như một đôi ủng được.

Bạn chỉ có thể nhìn thấy quảng cáo phim khiêu dâm ở những trang phim khiêu dâm. Nhưng nếu một trang lại quảng cáo cho trang khác, đó chẳng phải là giúp đối thủ? Thực ra mối quan hệ phức tạp hơn như vậy.

Bên cạnh những trang phim mà ai cũng biết, còn vô vàn những trang miễn phí khác “câu trộm” phim từ các nhà phát hành lớn, khá giống Phim Mới phiên bản khiêu dâm. Các trang phim lớn sẽ trả tiền quảng cáo trên các trang nhỏ, tức kéo người xem từ một trang câu trộm nghiệp dư sang những trang “chính thống.”

Khi người xem quyết định mua premium tại trang lớn, một phần tiền trong đó sẽ quay trở lại các trang miễn phí. Đây chính là cách mà MindGeek - công ty sản xuất nội dung người lớn lớn nhất Canada - tạo doanh thu trong nhiều năm.

Bản thân công ty này có một trang web khiêu dâm với tài khoản trả phí, nhưng cũng sở hữu vô vàn các trang khiêu dâm miễn phí. MindGeek sẽ quảng cáo trong hệ thống các trang của mình, tạo ra một… hệ sinh thái những chú heo đủ thể loại.

Một số mặt hàng khác hay xuất hiện trong mục quảng cáo khiêu dâm là đồ chơi, thuốc kích dục, hay các trò chơi khiêu dâm.

3. Bán băng đĩa

Trong thời đại internet, thật khó tưởng tượng người ta vẫn có băng đĩa của bất cứ loại phim gì, chưa nói tới thứ “gợi tình” như phim khiêu dâm. Trên thực tế, yêu cầu cho những sản phẩm như vậy vẫn tồn tại dù không còn lớn như trong quá khứ.

Đây vẫn là một mặt hàng bán khá tốt tại Nhật Bản, nơi ngành công nghiệp khiêu dâm hoạt động không khác gì một ngành giải trí chuyên nghiệp. Nơi đó có những… fandom của các ngôi sao khiêu dâm, và những người hâm mộ sưu tầm các DVD của thần tượng.

Bên cạnh việc phát hành video, băng DVD chiếm một thị phần không nhỏ trong hoạt động kinh doanh của các nhà sản xuất tại Nhật. Băng đĩa JAV có nhiều giá khác nhau: từ 9,99 đô, 15,99 đô, tới hơn 35 đô tùy thuộc vào nội dung, diễn viên, và nhà phát hành khác nhau.

4. Tổ chức sự kiện

Vâng, bạn không đọc nhầm đâu: ngành công nghiệp phim khiêu dâm kiếm tiền từ tổ chức sự kiện. Và cho những ai đang để trí tưởng tượng bay xa, thì không, các sự kiện này không có mục làm tình.

Giống như Hollywood, phim heo cũng có liên hoan phim, cũng vinh danh những sản phẩm, diễn viên, hay đạo diễn sáng giá trong ngành. Những người không được mời có thể tới những buổi trao giải hay những liên hoan phim này nếu trả đủ tiền.

Ở những nơi mà phim khiêu dâm làm ra nhiều tiền hơn và thực sự có chỗ đứng văn hóa như ở Nhật Bản, có đủ loại sự kiện mà nhiều người không thể tưởng tượng ra. Mức độ đơn giản nhất là các hội chợ phim khiêu dâm, nơi hàng trăm, hàng nghìn người tụ họp để mua, bán, trao đổi các sản phẩm 18+.

Một loại sự kiện khác yêu cầu trả tiền nhiều hơn để tham gia, đó là giao lưu trực tiếp với diễn viên. Bạn có thể xin chữ ký, chụp ảnh selfie cùng, và nếu bạn lịch sự cộng thêm chút may mắn, có khi bạn còn được phép chạm vào một cơ số bộ phận mà diễn viên cho phép, miễn là phù hợp trong môi trường công cộng.

Ngược lại, một số khách hàng cũng có thể yêu cầu diễn viên làm một số hành động mà nghe qua thì có vẻ hơi kỳ cục: xoa đầu khách hàng, thì thầm hay thổi vào tai,...

11aug2022screenshot20180216at11jpg
Một nữ diễn viên Nhật tương tác với khách hàng bằng cách... vỗ vào tay. | Nguồn: Tokyo Weekender

5. Một số nguồn tiền khác

Bán sản phẩm ăn theo

Thị trường bán lẻ của ngành công nghiệp này không chỉ có tài khoản và băng đĩa, mà có cả các sản phẩm tình dục khác. Đó là các đồ chơi tình dục cá nhân hóa theo đặc trưng hay hình mẫu của một số diễn viên nổi tiếng, giúp người hâm mộ “gần gũi” với thần tượng theo một cách khác so với tham dự sự kiện nêu trên.

Đó còn là các bức ảnh hay thẻ (không biết có bo góc không) mà trong đó diễn viên ăn mặc đủ kín để sản phẩm là hợp pháp, và đủ hở để mang đặc trưng của ngành. Thậm chí, một công ty trong ngành là Momotaro còn bán cả… quần lót của nữ diễn viên với giá khoảng 3000 Yên tại các hội chợ. Và đó chỉ là một phần của tất cả sản phẩm.

Bán phim tại khách sạn

Ở một số nơi, các thương hiệu khách sạn lớn như Hilton hay Marriott có một loại dịch vụ là “giải trí trong phòng” (in-room entertainment). Sản phẩm thực tế mà khách hàng nhận được chính là phim khiêu dâm.

Thế nhưng những phim khiêu dâm ở đây cũng không phải tầm thường: bên cạnh các bộ phim heo bình thường, là những phim điện ảnh khiêu dâm - dòng phim erotica, hay là các phim ethical porn. Đây cũng là hai thể loại chiếm số lượng lớn tại các liên hoan phim của ngành này.

Kết: Mặt tối của đồng tiền

Tháng trước, tòa án tại Mỹ và Canada chính thức khởi tố GirlsDoPorn - một nhà sản xuất phim khiêu dâm với vô vàn cáo buộc hiếp dâm. Cụ thể, đơn vị này đã cưỡng ép rất nhiều phụ nữ tham gia sản xuất phim khiêu dâm với nhiều lời nói dối, và một giá tiền gần như chỉ mang tính tượng trưng.

Đằng sau dòng tiền có thể truy vết của ngành công nghiệp dục vọng là những mặt tối của nước mắt và cả máu: bán dữ liệu người dùng, bóc lột diễn viên, rửa tiền, cưỡng hiếp, lạm dụng tình dục trẻ em. Và đó là chưa kể bóng ma lớn ám ảnh toàn ngành: bệnh tình dục.

Ngành công nghiệp phim khiêu dâm thành công bởi nó buôn bán mặt hàng luôn có nhu cầu và ai cũng làm được. Nhưng lần tới bạn chui vào nhà vệ sinh để tự “vui vẻ,” hãy nhớ rằng có một cái giá phải trả cho sự thỏa mãn. Cái giá ấy nằm đâu đó trong các dòng dữ liệu trên thị trường thông tin, hay tệ hơn, trong một vụ án ở bên kia địa cầu.